Một lần khác, con út gần 3 tuổi của chị Thành đang chơi xếp hình, bỗng òa khóc. Chị lại gần hỏi con có chuyện gì. "Thuyền gãy rồi", cu cậu nức nở. Thì ra do ấn tay mạnh quá, con lỡ làm gãy chiếc thuyền lego đang xếp. Chị hỏi tiếp, có phải con rất thích chiếc thuyền và có thể xếp lại lần nữa không.
- Ai là người vừa xếp chiếc thuyền này? Có phải con không?
- "Vâng ạ" - cậu bé trả lời.
- Con làm giỏi lắm! Vậy con đã xếp được thuyền rồi thì con có thể xếp lại nó được nữa, đúng không?
Cậu bé gật đầu và ngừng khóc. Người mẹ nói thêm mấy lời động viên và để con tự xếp lại chiếc thuyền của mình. Nhưng chị hỏi tiếp, lần này con sẽ làm gì để chiếc thuyền không bị gãy. "Con ấn vừa phải ạ", cậu bé đáp. Chị Thành lại hỏi con có thể xếp lại chiếc thuyền nhiều lần theo nhiều hình dáng khác nhau không. "Có ạ", bé trả lời.
Vừa động viên khích lệ, chị Thành vừa nói với con luôn có nhiều cách để làm một việc. Nếu mình thử làm nhiều cách thì sẽ biết nhiều hình dáng khác nhau có thể tạo ra cho chiếc thuyền. Mình cũng biết đâu là kiểu dáng thuyền mình thích, đâu là cách làm hay.
Trong một khóa học gần đây về phương pháp đọc siêu tốc, chị Thành thấy một học sinh lớp 6 lơ là học tập nên yêu cầu ở lại nói chuyện sau giờ học. Qua vài câu hỏi, cậu bé bộc bạch: "Ở nhà giãn cách, học online quá lâu làm con cô đơn lắm!". Sau đó cậu bé chia sẻ bố mẹ đi làm suốt ngày, tối về lại làm việc hoặc xem mạng. Cậu ở nhà với giúp việc, thường nhốt mình trong phòng, dần dần mê game rồi bỏ bê việc học.
Bằng cách nói chuyện động viên, gợi mở như trên, nhà tâm lý cho cậu bé thấy việc ở lâu trong một không gian chật hẹp suốt thời gian dài dễ gây bức bối, buồn chán nên cần phải thay đổi tư thế, thay đổi không gian. Các câu hỏi cũng giúp cậu tự tìm ra những hoạt động mới là đi lại giữa các phòng trong nhà nhiều hơn, chơi nhảy dây, chống đẩy, rubik, đọc sách, vẽ tranh và làm một số việc nhà đỡ bác giúp việc. Cậu còn nói sẽ chủ động đề nghị bố mẹ có khoảng thời gian nhất định vào mỗi tối để chơi và trò chuyện cùng thay vì ngồi chờ thụ động và buồn. Ngoài ra, cậu cũng có thể nói chuyện với bác giúp việc, gọi cho bố mẹ, cô giáo, hoặc một bạn nào đó cùng lớp mà mình quý mến, tin tưởng.
"Nếu lúc đó tôi không kịp thời hỏi chuyện, lắng nghe con thì không biết chừng con sẽ dấn sâu hơn vào tình trạng trầm uất một mình, giết thời gian và nỗi buồn trong game", nhà tâm lý nói.
Chiếc thuyền lego bị gãy hay trẻ buồn phiền, oan ức, tức giận có thể chỉ là chuyện nhỏ với người lớn. Nhưng là người làm tâm lý giáo dục, chị Thành thấy những cảm xúc của con và dạy con học cách giải quyết vấn đề, tự học từ mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống, nhất là lúc buồn, thất vọng, rối trí không phải là chuyện nhỏ.
Trong hành trình sống, có những lúc con trẻ buồn phiền, lo lắng, sợ hãi, rối trí là điều không thể tránh khỏi. Nếu không được trợ giúp có thể khiến sự việc đi càng xa, nhất là khi con trẻ bước vào tuổi vị thành niên.
Điều này chỉ có được khi cha mẹ dành thời gian quan sát, lắng nghe, giao tiếp cởi mở, tích cực, cho con cơ hội giãi bày, để nhận biết và thấu hiểu những gì đang diễn ra với con cả bên trong và bên ngoài, không để những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực bủa vây con quá lâu. Cha mẹ cần tạo cho con cảm giác an toàn, được tôn trọng, yêu thương, được chấp nhận như con vốn là, thay vì yêu con vô thức. Đây là bộ câu hỏi cha mẹ có thể áp dụng
- Có chuyện gì xảy ra với con vậy?
- Vì sao chuyện đó lại xảy ra theo cách như vậy?
- Kết quả tốt đẹp mà con mong muốn là gì?
- Kết quả đó có thực sự quan trọng với con không?
- Làm thế nào để con thực hiện được điều đó?
- Còn có cách nào khác nữa để làm được điều đó?
Những câu hỏi này đơn giản và hiệu nghiệm để con trẻ có thể nhận biết và giải quyết vấn đề hiệu quả hơn. Đây còn là cơ hội quý để giúp con học rèn tư duy tích cực, kỹ năng giải quyết vấn đề và tự học từ mọi việc diễn ra trong đời sống. Như thế, trẻ sẽ phát triển vững vàng và có thói quen hướng tới những điều tích cực, hướng tới tìm kiếm những giải pháp hiệu quả thay vì để đám mây đen cảm xúc tiêu cực che mờ mắt con.
Theo Vnexpress