Nếu xét về mức độ giàu có thì tôi không phải là người giàu, mà tôi thuộc dạng biết cách kiếm tiền và biết cách chi tiêu theo kiểu: Có nhà để ở, có vườn để về, có chút tích lũy dự phòng, có cái để dành cho con và tôi sống theo cách của riêng mình.
Tôi không sở hữu cái xe nào cả trong suốt gần 10 năm qua. Bởi ở cái thành phố đông đúc chật chội và dịch vụ hoàn hảo này thì phương tiện dịch vụ là một thứ rất hay. Thay vì đầu phải tập trung vào lái xe thì tôi thảnh thơi ngắm...mây trời.
Khi 2 con còn nhỏ tôi chọn sống ở ngoại ô thành phố, với không khí trong lành thực phẩm tự cung. Bọn trẻ được chạy nhảy, được thả diều, được buổi chiều đạp xe đi đá bóng.
Khi 2 con bắt đầu ý thức được cuộc sống và ở lứa tuổi vàng của hình thành suy nghĩ và nhân cách, tôi bắt đầu đưa toàn bộ gia đình mình về sinh sống ở nội đô, trong một ngôi nhà rộng và yên bình ở một con phố lớn.
Hằng ngày bọn trẻ tự đi bộ đến trường trên một con đường rất đẹp, với nhiều cửa hàng sang trọng của các thương hiệu nổi tiếng và tinh tế.
Tôi luôn muốn con mình tốt hơn, thì đầu tiên chúng phải có cái chuẩn cao hơn trong suy nghĩ, góc nhìn.
Tôi dạy chúng tự lập, tự học, tự ăn, tự lo, tự suy nghĩ.
Tôi chủ yếu làm việc tại nhà. Nếu hôm nào đến văn phòng làm việc nhưng vẫn về ăn cơm với con vào buổi trưa. Tôi trò chuyện với con về những rắc rối tuổi dậy thì. Tôi chia sẻ cùng con về việc rửa mặt thế nào cho không bị mụn, về việc dùng tăm nha khoa thay cho tăm thường để bảo vệ nụ cười, bảo vệ hàm răng.
Tôi kể với chúng về việc mẹ đã mua bảo hiểm cho cả gia đình. Về việc mẹ đã hiến xác cho y học từ nhiều năm trước. Lỡ khi mẹ có chuyện gì xảy ra thì mong con đừng khóc, mà gọi theo số điện thoại trên tấm thẻ này, sẽ có người đến mang mẹ đi - Nhẹ nhàng như một làn gió thoảng. Tôi không muốn con mình bị nặng nề, ồn ào tế lễ ma chay. Tôi thấy thế là mắc nợ nhân gian, đau lòng người ở lại.
Tôi dạy và dặn con những điều bình dị, bằng những kinh nghiệm sống của mình và những chặng đường mà tôi đã đi qua.
Không phải cứ nhắc đến niềm vui thì niềm vui sẽ đến, nhắc đến đau buồn thì nó sẽ ập vào thân, mà cuộc sống cần phải được chuẩn bị, dự phòng và kỹ lưỡng trong từng phương án. Làm người thì phải biết tính xa.
Thành bại của cuộc đời là do góc nhìn và rụt rè ngay từ trong suy nghĩ. Và sẽ là quá trễ nếu tôi lơ là trong suy nghĩ của bản thân và giáo dục con mình.
Thế nên làm gì cũng không quên làm ăn và trước khi chờ con thành công, tôi phải học cách để trở thành một người mẹ tuyệt vời trong đôi mắt chúng.
Còn bạn, bạn đang dạy con điều gì?
Nguồn: Giadinh.net