Một đời mẹ chải tóc
Bằng chiếc lược đuy ra
Ai đến mẹ cũng khoe
Con trai mẹ làm từ xác máy bay
bắn rơi trên bầu trời Hàm Rồng Thanh Hoá
Niềm tự hào chải vào mây gió
Vào mù sương trăn trở luống cày
Vào rạ rơm những mùa chờ đợi....
Con mẹ không về!
Mẹ thôi chải tóc
(sợ mưa nắng cuộc đời mình làm mòn kỷ vật con)
Nay mẹ không còn
Con đặt lược lên ban thờ
Thờ em con và mẹ!
Nhang con thắp lập loè lửa đỏ
Như mắt mẹ thuở nào đứng đầu ngõ ngóng em con!
Khói gầy guộc – tay mẹ run run
Chải mượt bầu trời xanh bé nhỏ
Và chải cho mình – vầng mây trắng mênh mông…!
Vũ Minh Thoa
10/68 – Tuệ Tĩnh – TP. Hải Dương